Thoáng hoài niệm

15-11-2013 09:20 Xem: 2083 lần
Thoáng hoài niệm_thumbnail

Vậy là  quãng đời sinh viên của tôi dần trôi qua, một học kỳ mới đã đến tôi lại được học tập dưới mái trường Đại học Khoa học – Đại học Thái Nguyên với biết bao kỉ niệm, vui có, buồn có, nhưng đọng lại trong trái tim tôi vẫn là những cảm xúc ấm áp của những năm tháng cùng sống, cùng học tập và trưởng thành dưới mái trường thân yêu này. Khoảng thời gian ấy tuy không dài so với một đời người, nhưng cũng đủ để in dấu vào lòng người những bài học của cuộc sống, sâu sắc và đáng quý.

Cổng trường mở ra rồi khép lại, đón và đưa lớp lớp thế hệ sinh viên nhập học rồi ra trường, mang theo những thành quả của ước mơ mà bốn năm về trước. Và tôi cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Sắp phải rời xa mái trường mà tôi đã gắn bó để nhường chỗ cho những thế hệ mới với những con người mới. Trong tôi lắng đọng những suy tư của một người thanh niên trẻ, một sinh viên sắp rời ghế nhà trường để bước vào những thử thách mới đầy cam go nhưng cũng không kém phần thú vị của cuộc đời.

Vậy là tôi đã là sinh viên năm cuối.Thời gian trôi nhanh quá, chỉ một cái chớp mắt thôi, trong tay mỗi người chỉ còn là kỷ niệm. Tự nhủ mình nên quý trọng quãng thời gian cuối cùng được ở bên bạn bè, thầy cô, được học tập dưới mái trường đại học mến yêu. Bốn năm học đủ để những con người xa lạ trở nên thân thiết như một gia đình.Tôi yêu và nhớ những con đường mòn trong sân trường. Trên con đường nhỏ bé ấy, đã bao lần tôi nán lại để đi bộ, đếm mỏi cả chân những đốm nắng lung linh xuyên qua từng kẽ lá. Tôi yêu và nhớ cái lớp học có cánh cửa sổ nơi góc tôi ngồi, hành lang lớp nhìn ra có những tán lá bằng lăng lòa xòa xanh mướt và ngát thơm. Tôi nhớ những buổi sáng nắng chiếu vàng hoe trên tán lá, bầy sẻ, ri líu ríu trên mái hiên, những buổi chiều trầm ngâm trên ghế đá, bên hàng cây không tuổi, thi thoảng có ánh mắt chạm nhau, thoáng ngượng ngùng e ấp… những trận cười nghiêng ngả cùng chúng bạn dưới căng - tin với cốc trà đá, hạt hướng dương...

Có câu danh ngôn “Nếu người kĩ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng … thì người giáo viên vui sướng khi nhìn thấy học sinh đang trưởng thành, lớn lên”. Xin gửi lời tri ân sâu sắc đến các thế hệ thầy cô giáo, những người đầu tiên đặt nền móng cho ngôi trường Đại học Khoa học thân yêu, những người đã có công giáo dục, rèn luyện, dìu dắt và giúp đỡ cho các thế hệ sinh viên trưởng thành. Tôi hi vọng thế hệ sinh viên hôm nay sẽ viết tiếp trang sử  truyền thống bằng sự nỗ lực, phấn đấu trong học tập, rèn luyện để xứng đáng với niềm tự hào là học trò Trường Đại học Khoa học.

Hoàng Thị Nghĩa - Liên thông Hóa K4